Chap 85 - Kristina Rogeris (3)

Doynes không vào điện thờ cùng với những người khác.

“Người như tôi, còn không phải Tộc trưởng, sao lại dám khám nghiệm hài cốt của tổ tiên được?” Doynes nói. Ông ấy lắc đầu trong khi thở dài, rồi ông ấy cúi đầu về phía Kristina.

Eguene không nói bất cứ điều gì vô ích, và chỉ lặng lẽ ở bên cạnh Kristina.

'Sau khi đã đi xa đến mức này, không đời nào họ lại quay sang mình và cho mình vài điều nhảm nhí về việc không được phép đi cùng họ vào, phải không?'

Eugene tự nhủ điều này, nhưng cậu vẫn quyết định rằng tốt nhất là nên thận trọng. Cho đến nay, mọi thứ đã diễn ra khá tốt cho cậu. Nếu bây giờ bị đuổi ra khỏi nhà, ngay tại thời điểm quan trọng nhất, cậu sẽ không còn chỉ dừng lại ở việc không tin vào Chúa nữa, Eugene sẽ tích cực thù địch với đấng thiêng liêng.

Trong khi đang giải trí với những suy nghĩ như vậy, Eugene liếc nhìn vào lưng của Gilead. Cậu nghĩ với một chút lo lắng, 'Chắc hẳn ông ấy rất căng thẳng.'

Ký ức trước đó, về việc Gilead giận dữ bảo vệ sự an toàn của Eugene như thể cậu là con ruột của Gilead, vẫn còn đọng lại trong tâm trí Eugene. Vì Eugene đã có Gerhard nên cậu thực sự không thể coi Gilead là cha mình.

Tuy nhiên, cậu thừa nhận rằng Gilead là một người tốt và cậu đã cảm nhận được rất nhiều sự quan tâm cũng như tình yêu thương của người cha đến từ Gilead. Đó là lý do tại sao cậu không thể không cảm thấy rằng Gilead đang ở một vị trí rất đáng thương. Đứa con cả đã bôi xấu cha và dòng tộc, giờ có Thánh nhân đến thăm lại khăng khăng đòi mở mồ mả tổ tiên.

‘Trở thành tộc trưởng? Giống như địa ngục mình sẽ làm điều đó. Tuyệt đối không bao giờ,” Eugene thề khi cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Bỏ qua sự thương hại và bất kỳ cảm xúc nào khác, Eugene khẳng định lại quyết định của mình một lần nữa. Nếu thay vào đó, cậu bị buộc phải gia nhập Hiệp sĩ Hắc Sư, cậu có thể đối phó với nó, nhưng anh ta tuyệt đối không thể chịu đựng được việc trở thành Tộc trưởng.

Không, cậu thậm chí còn không muốn trở thành Hiệp sĩ của Hắc Sư. Eugene chỉ muốn sống cuộc sống của mình theo cách cậu muốn.

“Thật là một nơi bí ẩn.” Đang im lặng theo dõi Gilead, Kristina đột nhiên lên tiếng. “Một không gian con có kích thước này…. Nó có một bầu trời và một cánh đồng, những bông hoa, và thậm chí cả một ngôi đền…. Mặc dù thoạt nhìn tất cả đều có vẻ lộng lẫy, nhưng vẻ ngoài chỉ là bề ngoài. Trên thực tế, dường như cũng không có đồ trang trí nào trong đền thờ cả.”

“...Đó là ý muốn của tổ tiên vĩ đại của chúng tôi,” Gilead thừa nhận bằng một giọng trầm lặng. “Ông ấy cấm tất cả con cháu của mình trang trí lăng mộ của mình, và ông ấy cũng cấm toàn bộ tộc Lionheart nói chung thêm bất kỳ đồ trang trí nào. Ông ấy cũng nói với chúng tôi rằng chúng tôi không được tôn thờ ngôi mộ của ông ấy, cũng như không được sử dụng nó như một biểu tượng thể hiện sự tôn trọng của chúng tôi đối với ông ấy.”

“...Sự thờ cúng và một biểu tượng…,” Kristina lẩm bẩm. “Có vẻ như ông ấy thực sự muốn tránh trở thành một thần tượng.”

“Thông thường, ngay cả bức tượng của Ngài Hamel cũng không được phép đặt ở đây. Tuy nhiên, nghiêm túc mà nói, đó không phải là vật trang trí do con cháu của ông ấy sắp đặt, cũng không phải vật trang trí do gia tộc Lionheart sắp đặt…” Gilead dừng lại một chút và quay lại nhìn Eugene. “..xét cho cùng, việc Eugene là đệ tử của Wise Sienna được ưu tiên hơn danh tính của cậu là một trong những hậu duệ của Vermouth. Ngoài ra, với tư cách là người cuối cùng đến viếng mộ Ngài Hamel, con trai tôi được thừa hưởng quyền quyết định phải làm gì với những đồ tạo tác thu hồi được. Đó là quyết định mà Hội đồng và tôi đã đưa ra về vấn đề này.”

“Thật là một sự thỏa hiệp đẹp đẽ,” Kristina nói với một nụ cười rạng rỡ.

Bầu không khí xung quanh ba người vẫn lạnh nhạt, nhưng cô ấy cười mà không hề có dấu hiệu kiềm chế.

“Không ngờ tình bạn từ ba trăm năm trước lại được hồi sinh ở đây. Nghĩ rằng ngôi mộ của Hamel đã bị mất trên toàn thế giới…. Để Ngài Eugene tìm được đường vào mộ, chắc chắn đó phải là ý muốn của Chúa,” Kristina tự tin nói.

“...Có phải việc mộ của Ngài Hamel bị hư hại và thi thể của ông ấy bị mạo phạm để tạo ra một Death Knight, cũng là một phần ý muốn của Chúa không?” Eugene hỏi với vẻ mặt cay đắng.

Trước câu trả lời đầy ẩn ý này, Kristina chậm rãi lắc đầu và trả lời: “Tất nhiên đó không phải là ý muốn của Chúa. Đó là lý do tại sao ngài ấy sử dụng anh như một tia sáng để soi sáng bóng tối ẩn sâu dưới lòng đất.”

Thật là những bước nhảy vọt tuyệt vời của logic. Eugene chỉ khịt mũi và lắc đầu. Anise cũng trắng trợn như Kristina trong việc sử dụng vị thần của mình làm cái cớ cho bất cứ điều gì.

"Mặc dù vậy, mình chưa bao giờ có thể giành chiến thắng trong một cuộc tranh luận với cô ấy," Eugene phàn nàn với chính mình.

Có thể logic vớ vẩn và hùng biện bướng bỉnh là những kỹ năng cơ bản được dạy cho tất cả các giáo đồ? Hiện tại, Eugene không thể không cho rằng là như vậy, khi đã thấy những ví dụ như vậy ở cả Anise và Kristina.

“…Trông nó khá tồi tàn,” Eugene nhận xét khi đưa mắt nhìn quanh bên trong ngôi đền.

Đúng như Kristina đã nói, trong khi ngôi đền có vẻ rất hoành tráng ở bên ngoài, thì bên trong nó lại khá tồi tàn. Không có bất kỳ bức tranh tường hay bức tranh thông thường nào thường trang trí các bức tường của đền thờ, và không có hoa văn nào được khắc trên bất kỳ cây cột nào.

Eugene cảm thấy thứ gì đó như thế này phù hợp với tính cách của Vermouth hơn là thứ gì đó xa hoa. Sau đó, cậu nhớ lại ngôi mộ của Hamel, nơi đã sụp đổ thành đống đổ nát. Trước khi bị phá bỏ, nó có vẻ là một ngôi mộ khá tươm tất. Đã có một bức tượng và thậm chí là một bia tưởng niệm dành riêng cho Hamel. Những cây cột và bức tường cũng được chạm khắc những lời cầu nguyện của Anise và sự hình thành phép thuật của Sienna.

Tuy nhiên, ngôi đền này hoàn toàn không có trang trí. Thậm chí không có bất kỳ lời cầu nguyện nào được viết ra, và anh ấy cũng không thể nhìn thấy bia tưởng niệm. Trên bức tượng đá của Vermouth đứng trước nhà thờ, thứ duy nhất được khắc bên dưới bức tượng bằng một nét chữ vô cảm là tên của chính anh ta, Vermouth Lionheart.

Vermouth Lionheart.

Chữ viết tay của cái tên này khớp với chữ viết tay của Vermouth từ ký ức của Eugene. Nhớ lại những gì được viết trên phiến đá trong mộ của Hamel….

Vermouth phải tự tay viết tên lên bia mộ của mình. Eugene đã có một thời gian khó khăn để tưởng tượng cảm giác đó như thế nào.

“...Đợi ở đây một lát,” Gilead hướng dẫn khi anh dừng lại.

Trong điện thờ, một chiếc quan tài màu trắng đã được đặt ngay chính giữa. Sau khi nhìn chằm chằm vào quan tài một lúc, Gilead từ từ quỳ xuống. Mặc dù Gilead không bảo cậu làm theo, nhưng Eugene cũng quỳ xuống.

Cậu không bày tỏ lòng kính trọng với tổ tiên của mình, mà là với người đồng đội đã khuất của mình… một người bạn cũ. Eugene cảm thấy một cảm giác phức tạp khuấy động trong cậu khi cậu nhắm mắt lại và cúi đầu.

Kristina cũng đang làm điều tương tự. Cô đã nhẹ nhàng quỳ xuống và chắp hai tay trước ngực để cầu nguyện. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cả ba người họ dành thời gian bày tỏ lòng thành kính với người đã khuất.

Một lúc sau, Gilead là người đầu tiên đứng dậy. Khi cố gắng dập tắt cảm xúc dâng trào trong mình, Gilead quay về phía Kristina.

“...Hãy đến gần hơn,” Gilead hướng dẫn.

Eugene từ từ đứng dậy và ngẩng đầu lên khi Gilead và Kristina đến gần quan tài. Tim cậu đập thình thịch vì căng thẳng. Eugene không thể tin rằng cậu thực sự có thể kiểm tra những thứ bên trong quan tài của Vermouth sớm như vậy.

‘…Làm ơn,’ Eugene chân thành cầu xin. ‘Chỉ… xin hãy nằm yên bình bên trong quan tài. Cho dù đó là một xác chết nguyên vẹn hay một xác ướp, cho dù nó đã thối rữa thành một đống hỗn độn hay chỉ còn lại bộ xương, bất cứ thứ gì cũng được. Chừng nào xác chết của anh … vẫn còn nằm ở đây.’

Nếu Vermouth thực sự đang nằm trong quan tài của anh ta, thì Eugene cuối cùng cũng có thể giải tỏa được những nghi ngờ mà cậu không thể tin được là sự thật.

Ai là người đã đặt Moonlight Sword trong mộ của Hamel?

Người đã đụng độ với Sienna trong quá trình làm việc đó?

…Người đã thực hiện một vài lời hứa ngu ngốc chết tiệt… với Quỷ vương bị giam giữ?

“Tôi sẽ mở nó bây giờ,” Gilead lo lắng tuyên bố.

Nếu Vermouth thực sự đã qua đời và đang nằm trong đó, chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến Eugene an tâm phần nào.

Ngay cả khi Vermouth có liên quan đến sự tái sinh của cậu, thì đó không phải là điều mà Eugene thực sự có thể đổ lỗi cho anh ta.

Tuy nhiên, nếu Vermouth thực sự là người đã chiến đấu cùng Sienna, người đồng đội mà cả hai đã cùng nhau trải qua biết bao gian khổ, và khiến Sienna không còn cách nào khác là phải rút lui?

Sau đó, đó là cách mà Nhà giam khốn kiếp đó đã nói về việc thân thiện với Vermouth. Nếu người mà Quỷ vương đã chu môi và hành động như thể anh ta có mối quan hệ thân thiết, thì đó thực sự là Vermouth.

'Sau đó mình sẽ….'

Sau đó, Eugene chắc chắn sẽ không thể chấp nhận nó. Cậu thậm chí sẽ không cố gắng chấp nhận nó. Cậu sẽ không muốn hiểu nó. Và cậu sẽ không thể hiểu ngay cả khi cậu muốn.

Bởi vì là cậu, nên Vermouth không được phép làm như vậy. Nếu là người khác thì cũng không nên làm như vậy, nhưng đặc biệt là Vermouth, nhất định không được phép làm như vậy.

Kẻ Diệt Quỷ Vương. Anh hùng. Thần chiến tranh. Bậc thầy của tất cả...

Vermouth vĩ đại.

Anh nhất định, nhất định không thể….

“...Quả nhiên,” Kristina thở dài thườn thượt khi nhìn thấy những thứ bên trong quan tài.

Gilead loạng choạng lùi lại vì sốc.

Eugene cuối cùng cũng nhắm đôi mắt cay xè của mình lại. Máu nhỏ giọt xuống từ những nắm tay siết chặt của cậu. Cậu nới lỏng nắm tay một lần, rồi siết chặt chúng lại để ngăn máu chảy ra và che đi vết thương.

“Không có gì bên trong đây cả,” Kristina nói một cách hiển nhiên.

cót két.

Nghe có vẻ như răng hàm của Eugene sắp gãy vì sức căng. Nhưng vào lúc này, Eugene cảm thấy như thể cậu sẽ không quan tâm ngay cả khi chúng có tan vỡ. Không quan tâm đến gia tộc hay nghi thức thích hợp, cậu muốn phá bỏ ngôi đền này và đập nó thành từng mảnh.

Không. Cậu chỉ không muốn ở lại đây lâu hơn thôi.

“...Vì ba trăm năm đã trôi qua... có khả năng là thi thể không còn sót lại…,” Gilead rên rỉ bằng một giọng run run. Từ giọng điệu của anh ấy, họ có thể cảm thấy rằng ngay cả anh ấy cũng không tự tin vào những gì mình đang nói.

“Tôi đã nghe những câu chuyện về hài cốt của các vị thánh thăng hoa và biến mất,” Kristina thừa nhận khi nhìn xuống quan tài trống rỗng. “...Tuy nhiên... nếu thực sự là như vậy, thì linh hồn của Great Vermouth hẳn đã lên Thiên đường rồi."

“…,” Gilead im lặng trước lập luận thuyết phục này..

“Ít nhất, điều chúng ta có thể chắc chắn, đó là Ngài Vermouth không được yên nghỉ ở đây,” Kristina khẳng định chắc nịch.

Đôi mắt của Gilead dao động. Môi anh mấp máy không thành tiếng, không biết phải nói gì, và ánh mắt anh cứ chuyển từ nhìn vào quan tài trống rỗng sang nhìn vào khuôn mặt của Kristina.

Cuối cùng thì Gilead cũng cố gắng nặn ra từng chữ, “...Ý cô là… rằng tổ tiên của chúng tôi không chết mà thay vào đó biến mất?”

“Mặc dù tôi không biết lý do anh ấy làm như vậy là gì, nhưng vào lúc này, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài giả định điều đó,” Kristina nói khi cô ấy quay lại. Không có bất kỳ dấu hiệu thích thú nào trên khuôn mặt, cô ấy nhìn lên trần nhà một lúc.

Khi đôi môi hé mở một lần nữa, cô gọi một cái tên. “Eugene Lionheart.”

Eugene mở và đóng nắm đấm nhuốm máu của mình một lần nữa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Kristina.

Cậu đã đoán rằng đây sẽ là kết quả kiểm tra của họ. Cậu không muốn tin đó là sự thật, nhưng có quá nhiều sự kiện liên quan đến Eugene không thể xảy ra nếu không có Vermouth đứng đằng sau.

Vật kỷ niệm của Hamel để lại trong kho báu của gia đình chính; Sienna bị đánh bại; Moonlight Sword được cất giữ trong mộ của Hamel; tất cả những điều này không thể được thực hiện nếu không có sự tham gia của Vermouth.

Vấn đề là… tại sao anh ấy lại làm những việc này? Nếu mục đích duy nhất của anh ta là tái sinh Hamel, thì không có lý do gì để Vermouth giữ bí mật như vậy. Họ là Sienna, Anise và Molon, nếu Vermouth giải thích tình hình cho họ, ngay cả khi họ không hiểu anh ta đang làm gì, thì ít nhất họ cũng sẽ chấp nhận điều đó.

Nhưng Vermouth đã không làm điều đó. Điều thậm chí còn đáng sợ hơn là việc Quỷ vương bị giam giữ biết về sự tái sinh của Hamel, trong khi đồng đội của cậu có lẽ không có manh mối gì.

Tất cả những khám phá này khiến Eugene cảm thấy như chết tiệt.

Cậu đã cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình và ngăn sát khí của anh ấy rò rỉ. Tuy nhiên, cậu không chú ý đến biểu hiện trên khuôn mặt của mình. Khuôn mặt cậu cảm thấy lúng túng và xa lạ với, như thể cậu đang đeo một chiếc mặt nạ. Một cách vô thức, Eugene đưa tay lên và chạm vào má mình. Máu của cậu, vẫn chưa khô, đã chảy trên má cậu.

“...Cho phép tôi tiết lộ phần còn lại của tiết lộ,” Kristina tiếp tục nói. “Eugene Lionheart, từ giờ phút này trở đi, tôi tuyên bố anh là người kế thừa Vermouth Vĩ đại, và là Anh hùng tiếp theo của chúng ta.”

Cái quái gì vậy-

“Tuyên bố này được đưa ra bởi ý chí của Thần Ánh sáng, người đã gửi xuống sự mặc khải của Ngài, và nó cũng đã được Đức Giáo Hoàng công nhận. Vì Quỷ vương bị giam giữ vẫn chưa có bất kỳ hành động nào ngoài lời cảnh báo, chúng tôi không thể thông báo điều này với thế giới, nhưng tôi sẽ đồng hành cùng anh với tư cách là Thánh của Đế chế Thần thánh và Nhân chứng của Ánh sáng,” Katrina tuyên bố một chiều.

có phải cô ấy đang nói về bây giờ không?

Eugene khịt mũi và lườm Kristina. Gilead không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình khi ánh mắt của anh ấy chuyển giữa Eugene và Kristina.

“...Anh hùng tiếp theo? Cô làm cái quái gì vậy…?” Gilead bối rối bỏ đi.

“Vào thời điểm như thế này, khi Quỷ vương bị giam giữ đã đưa ra lời cảnh báo như vậy, sự tồn tại của Ngài Eugene hoàn toàn không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên,” Kristina tự tin tuyên bố.

Những lời này đã gióng lên hồi chuông cảnh báo lớn trong lồng ngực của Gilead. Điều này thật xấu hổ khi phải thừa nhận, nhưng Gilead cũng đã nghĩ như vậy ở một số điểm. Eugene Lionheart, đứa con trai mà anh ấy đã nhận nuôi sáu năm trước… thật tuyệt vời khi những thành tích của anh ấy là vô song trong lịch sử ba trăm năm của Gia tộc Lionheart.

“Đây không phải là một phần trong sự mặc khải của Chúa, nhưng… tôi tin rằng Ngài Eugene thậm chí có thể là tái sinh của Vermouth,” Kristina giữ chặt cây đũa phép hình chữ thập trước ngực khi tiếp tục nói. “Nếu đúng như vậy, nó cũng sẽ giải thích tại sao linh hồn của người anh hùng vĩ đại vẫn chưa lên thiên đàng. Để giải quyết cuộc khủng hoảng sắp xảy ra mà thế giới sắp phải đối mặt, linh hồn của người anh hùng đã tái sinh trong cơ thể của hậu duệ của mình.”

“...Ha ha….” Eugene đã quyết định nghe cô ấy nói, nhưng giờ cậu bối rối đến mức không thể không cười vì sự vô lý.

Nếu thực sự tồn tại thứ gọi là định mệnh, thì Eugene hiện tại nhất định phải ở ngay giữa cơn lốc định mệnh.

Nhưng cái gì cơ? Vận mệnh này chẳng biết là gió lốc hay mạng nhện, cậu có cần mù quáng đi theo không? Eugene chắc chắn sẽ không bao giờ sẵn sàng làm điều gì đó như thế. Cậu ước rằng mình có thể gặp trực tiếp bất kỳ vị thần ánh sáng nào đã gửi xuống điều mặc khải này. Nếu họ định tung ra những thứ nhảm nhí vô nghĩa như vậy

“…vậy thì ít nhất họ cũng phải xin phép mình trước đã. Chết tiệt cái gì? Một anh hùng? Thật là một đống nhảm nhí,” Eugene nguyền rủa.

Những lời này không chỉ ở trong đầu, Eugene nói ra cho mọi người cùng nghe. Và sau khi thốt ra những lời này… Eugene không há hốc mồm kinh ngạc. Cậu hoàn toàn có ý định nói to những lời này. Gilead có vẻ mặt kinh ngạc, nhưng ngay bây giờ, Eugene hầu như không quan tâm đến vị trí của cha nuôi mình trong vấn đề này.

“ Ha ha ha! Cô đang nói rằng tôi là tái sinh của Great Vermouth? Tôi?" Eugene hoài nghi hỏi. “Này, Giám mục phụ tá Kristina - không, đó có phải là Thánh Kristina không?”

“…” Kristina chớp mắt, nhưng không nói gì.

“Làm ơn đừng nói những điều nhảm nhí như vậy. Dựa vào đâu mà cô khẳng định rằng tôi là tái sinh của ai đó? Và vị thần của cô có quyền gì, ông ấy nghĩ mình vĩ đại đến mức nào mà lại chọn tôi, người đang làm tốt mọi việc một mình, và tuyên bố tôi là anh hùng hay gì đó, thậm chí không cần sự đồng ý của tôi?” Eugene giận dữ hỏi.

Kristina đợi cậu nói xong trước khi bình tĩnh trả lời. “...Theo ý kiến của tôi thì Ngài Eugene có thể là tái sinh của Anh hùng. Ngay cả khi anh đang tức giận với ngài ấy ngay bây giờ, xin đừng xem nhẹ sự mặc khải của Thần của tôi."

"KHÔNG. Dù thế nào đi nữa, tôi không phải là người tin vào thần ánh sáng, tôi không có ý định cải đạo theo ông ấy, và tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào về việc lên thiên đường, vì vậy tôi sẽ tiếp tục làm những gì mình muốn, tôi đã lên kế hoạch rồi,” Eugene nhấn mạnh với một cái khịt mũi chế giễu khi cậu phủi máu trên tay. “Tôi chỉ là tôi thôi, Eugene Lionheart. Nếu cô cần một anh hùng để thay thế tổ tiên vĩ đại của tôi, thì hãy để người khác làm điều đó. Cô chỉ có thể chọn ai đó trong đám đông và gọi họ là anh hùng. Nếu không ai thực sự lọt vào mắt xanh của cô thì có lẽ vị thần toàn năng và quyền năng của cô có thể đích thân giáng trần để tự mình thực hiện công việc."

“Ngài Eugene,” Kristina nói, phản đối lời báng bổ của cậu.

“Tôi vẫn chưa nói xong. Bất kể cô dựa vào điều gì, tôi không muốn dại dột tuyên bố mình là anh hùng trước mặt công chúng. Tôi không vinh dự với lời đề nghị, và tôi cũng không hài lòng với nó. Tôi chỉ là tôi, và đây là cuộc sống của tôi. Tôi sẽ sống cuộc sống của mình bằng cách làm những gì tôi muốn làm,” nói ra những lời này, Eugene sau đó quay về phía Gilead.

“Tôi rất xin lỗi vì những lời lẽ khó nghe của cháu, thưa ngài tộc trưởng. Nhưng cháu tin rằng mình đã nói rõ quan điểm của mình, vì vậy cháu hy vọng rằng ngài có thể chấp nhận việc tôi từ chối lời đề nghị của cô ấy. Nói về điều đó, bây giờ khi nó đã xuất hiện, cháu không có ý định trở thành Tộc trưởng thay cho Cyan, và cháu cũng không muốn trở thành thành viên của Hiệp sĩ Hắc Sư. Thế mới nói, cháu sẽ không làm điều gì có thể làm ô danh gia tộc, cũng sẽ không làm điều gì khiến Tộc trưởng phải hổ thẹn, vì vậy cháu hy vọng rằng mọi người sẽ tiếp tục tin tưởng và ủng hộ cháu như những gì mọi người đã làm cho đến nay.”

“...Ta… tất nhiên rồi… ta sẽ luôn tôn trọng quyết định của con,” Gilead trả lời sau khi vượt qua được sự kinh ngạc của mình.

Eugene cười rạng rỡ trước những lời này, rồi dùng mu bàn tay lau đi vết máu trên má.

“Dù sao đi nữa, Thánh Kristina. Xin hãy chuyển thông điệp của tôi đến Thần Ánh sáng toàn năng của cô,” Eugene lịch sự yêu cầu.

Một cách ngập ngừng, Kristina hỏi, “...Anh muốn tôi nói gì với ngài ấy…?”

“Chỉ cái này thôi,” Eugene nói khi giơ bàn tay vẫn còn dính máu và giơ ngón giữa lên. “Ngoài ra, làm ơn nói với ngài ấy rằng tôi đã nói ‘mẹ kiếp.’”

Vừa mới vượt qua được sự kinh ngạc của mình, Gilead lại há hốc mồm kinh ngạc. Kristina chỉ mở to mắt nhìn cậu, không thể nói gì để đáp lại. Eugene hạ ngón giữa xuống rồi quay lại.

Khi cậu rời đi, Eugene gọi lại. “Tôi đã nói tất cả những gì tôi muốn nói, và đã khuya rồi, nên tôi sẽ tạm dừng ở đây và đi ngủ một chút.”

“...Còn bức tượng thì sao?” Gilead hỏi sau khi thu mình lại.

Eugene nhún vai và cười, “...Cháu không nghĩ rằng Ngài Hamel muốn ở một nơi mà bạn của ông ấy chưa bao giờ thực sự nghỉ ngơi.”

Cả bức tượng lẫn tấm bia tưởng niệm, cậu đều không muốn để chúng ở một nơi như thế này.